Dạo lên Facebook, bất chợt tôi như sống
lại những ký ức ngày còn đi học, cái thời mà người ta vẫn thường nói:
“Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò”.
Tự tin vào bản thân nhưng không chủ quan. Ảnh minh họa |
Biết bao kỷ niệm thân yêu như sống lại dù
tôi đã rời xa nó hai năm. Tôi nhớ trò đùa trói nhau vào cột cờ, những
nụ cười tươi của nhóm bạn thân, và cả giọt nước mắt chia ly. Tôi nhớ
bóng dáng thầy cô từng ngày bước chậm trên bục giảng, nhiều lắm những ký
ức đẹp của tuổi học trò. Và ước mơ ngày nào nhóm bạn thân hẹn ước, 5
đứa với 5 ước mơ của riêng mình, nhưng đều chung một nỗi lo và lời hứa
thành công. Có lẽ, tôi là đứa vui nhất và duy nhất đã thực hiện được một
phần ước mơ của mình - bước chân trên giảng đường đại học.
Chỉ sau khoảng năm phút, anh chàng Minh đa tình kia đã biến mất cùng một cô gái, trước khi biến mất còn quay lại nháy mắt ra hiệu cho tôi, ý nói: nhào dô! Cô gái còn lại cứ đứng bên gốc phi lao nhìn tôi có vẻ ngượng ngùng, có vẻ như muốn nói gì mà khó nói! Chốc chốc cô gái lại gạt những sợi tóc bay lòa xòa trên mặt, để lộ rõ một khuôn mặt trái xoan, hơi buồn nhưng đôi mắt sáng lấp lánh. Thấy vậy, tôi lại gần và hỏi: “Cô muốn nói gì thì cứ nói đi! Ở đây không có ai đâu mà phải mắc cỡ!”. Tôi nói vậy chứ thực ra cũng thoáng lo sợ với ý nghĩ: Nếu cô gái này là cây phi lao thành tinh thì tôi biết làm sao? Nghĩ vậy bởi tôi đã nghe câu chuyện về một anh chàng thư sinh bị một yêu tinh phi lao trêu ghẹo đến nỗi cứ ôm lấy cây phi lao mà hôn, máu mê đầy mặt mà không hồi tỉnh! Cô gái thấy tôi nói xong thì cứ đứng yên vẻ nghi ngại thì bật khóc! Lúc đầu thì khóc thút thít, sau thì to dần như là đứa trẻ bị đánh đòn! Thấy cô gái khóc như vậy, tôi phát hoảng, tính bỏ chạy thì như là biết được suy nghĩ của tôi, cô gái thôi khóc và chạy ào tới bên tôi, nắm chặt lấy cánh tay tôi và nói: “Anh đừng bỏ đi! Hãy nghe em nói, hãy cứu giúp đứa con gái tội nghiệp là em đây! Em xin anh, em xin anh hãy cứu em!”. Cô gái quỳ xuống bãi cát, định cúi lạy van xin như trong phim người ta vẫn hay làm. Không hiểu sao tôi lại thoáng nghĩ, hay là cô gái đang diễn tuồng cải lương gì đây? Song tôi gạt bỏ ngay ý nghĩ đó và khẳng định hẳn là cô gái đang gặp sự biến gì đó cần có người cứu giúp. Tôi liền kéo tay cô gái lên và nói: “Cô đứng lên rồi nói đi đã, cô đang gặp chuyện gì?”. Cô gái không đứng lên mà lại khóc, vừa nói vừa khóc: “Anh mà không giúp em thì em sẽ chết!”. Nghe thấy chữ “Chết” tôi giật mình và nói to: “Chết là chết thế nào? Không nói rõ mà cứ khóc lóc thế thì tôi biết giúp thế nào?”. Cô gái liền đứng lên và nói: “Anh đồng ý giúp em rồi phải không? Vậy thì em sẽ nói rõ cho anh nghe!”. Rồi cô gái lấy vạt áo lau khô nước mắt và nói: “Kỳ thi này mà em thi trượt thì bố em bắt em làm vợ ông chủ tịch xã để gán nợ. Ông chủ tịch xã đó khỏe và dữ như trâu điên, ba người vợ trước đã chết thê thảm ngay trên giường ông ta! (...) Em sợ lắm!...Nếu anh không làm bài giúp em thì em sẽ trượt!”. Tôi chưa hết ngạc nhiên về cái ông chủ tịch xã có tướng sát vợ kia thì lại ngạc nhiên về cái sự nhờ làm bài thi hộ “thẳng thắn” như thế của cô gái! Tôi nói ngay: “Tôi đi coi thi mà lại làm bài thi hộ thì đâu có được! Cô nhờ ai đi, tôi sẽ làm ngơ mà không bắt thì được chứ tôi không thể phạm tội trắng trợn như thế được!”. Cô gái thôi hẳn thổn thức, nói nhỏ mà rất rõ ràng, mạch lạc: “Em đã hỏi kỹ về anh mới dám nhờ. Anh có thể làm cả Toán, cả Văn. Em còn biết thời anh còn đi học, các kỳ thi anh chỉ làm hết nửa thời gian! Anh chỉ nhón tay là cứu được cả đời em, em xin anh!...Em sẽ đội ơn anh suốt đời!”. Tôi vụt nhớ đến câu “Biết luật mà phạm luật” thì sẽ bị xử tội rất nặng, rồi chuyện thời xưa cái ông nhà thơ bậc thánh Cao Bá Quát suýt bị chặt đầu vì sửa bài cho sĩ tử! Tôi liền nói lại câu vừa nói: “Cô đi nhờ người khác, tôi sẽ làm ngơ thì được chứ nhất định không thể biết luật mà phạm luật!”. Cô gái bỗng ôm chặt lấy tôi mà khóc nức nở, nước mắt cô gái ướt sũng cả ngực áo tôi! Tôi cũng không hiểu vì lý do gì mà lúc đó lòng tôi lại “sắt đá” như thế: tôi nhẹ nhàng gỡ tay cô bé ra và đi nhanh ra khỏi vạt rừng phi lao đang vặn mình trong gió…
Tôi muốn chia sẻ với các bạn tân sĩ tử
tâm trạng khi đối mặt với con đường ước mơ của mình. Sau khi vượt qua kỳ
thi tốt nghiệp tôi tự tin bước tiếp trên con đường đại học. Tuy đã đạt
được điều mình muốn nhưng vẫn có những hối tiếc, bởi tôi còn phải được
nhiều hơn thế.
Thi môn đầu tiên không có gì để nói nhưng
hai môn thi còn lại là bài học của tôi. Khi cầm đề sử trong tay, tôi
đọc và viết không ngần ngại bởi tôi tự tin vào kiến thức mình có. Nhưng
sự tự tin đó đã lấy đi 3 điểm khi tôi nhận ra mình đã làm sai. Đó là cái
giá cho sự chủ quan, không đọc kỹ đề và cũng không xem lại bài.
Thi môn cuối cùng, tôi rất cẩn thận đọc
kỹ đề và xem lại trước khi nộp bài. Nhưng không hiểu vì tâm lý hay do
quá cẩn thận, tôi đã sửa phần chú giải, để rồi một lần nữa mất đi 3
điểm.
Tự tin đem lại 50% cơ hội nhưng chính chủ
quan lại có thể lấy đi 50% kết quả của sự cố gắng. Quan trọng hơn, nó
đã biến tôi thành nạn nhân của chính mình. Điều thứ hai tôi muốn nói là
sự cẩn thận, cẩn thận luôn được đề cao, cả trong công việc cũng như cuộc
sống.
Tôi hy vọng câu chuyện của mình sẽ phần
nào giúp các sĩ tử hiểu được tâm lý khi thi đại học, và hy vọng các bạn
sẽ cẩn thận đúng nghĩa để có thể thực hiện được ước mơ của mình.
Chút gió heo may của mùa chớm tắt
Chút thương nhớ vừa nhen lên bất chợt
Chút vội vàng vội nhớ những ngày xưa…
Phượng vẫn đỏ như lòng ai nhức nhối
Con phố dài tím đẫm những chiều mưa
Ai lặng lẽ chờ ai chiều tím thẳm
Lặng lẽ chờ... để dang dở vần thơ...
Mùa thi này trời chợt đổ cơn giông
Mưa mênh mông như trút niềm tâm sự
Ta vẫn đi giữa mông mênh phố thị
Nghe đất trời tơi tả những hoài mong...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét