Tuổi thơ bất hạnh
Trần Thanh Hoa (SN 1984) sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo huyện Tân Kỳ (Nghệ An). Tuổi thơ Hoa không may mắn như những đứa trẻ khác trong làng. Bố bỏ nhà ra đi khi mẹ vừa mang thai đứa em thứ 4 mới 2 tháng, lúc ấy Hoa mới 5 tuổi. Bụng mang dạ chửa, mẹ Hoa một mình vừa chống chọi với nỗi đau lại âm thầm lặng lẽ nuôi mấy chị em ăn học. Là chị cả trong gia đình, lớn lên một chút Hoa đã phải đi làm thuê kiếm sống để nuôi mẹ, nuôi em. Ngày ấy, ai thuê gì Hoa cũng làm, miễn rằng mẹ và em đỡ khổ. Có những hôm đi lên rẫy làm mía về mà hai bàn tay Hoa sưng tấy.
Lo toan cho gia đình nhưng Hoa không lơ là việc học tập. Gạt nước mắt, Hoa bùi ngùi: “Năm 16 tuổi, trong một lần đến nhà một người hàng xóm chơi, rồi bị họ bỏ thuốc mê ngủ li bì. Ba ngày sau tỉnh dậy, mình hoa mắt khi nhìn đâu đâu cũng chữ Trung Quốc dán trên tường. Trong phòng, quần áo bày biện la liệt. Hoảng sợ, đau đớn khi biết mình bị lừa bán sang Trung Quốc, nghĩ đến mẹ lúc ấy, mình như chết lặng người. Rồi cái ý nghĩ cần phải sống, phải về được với mẹ thôi thúc mình. Đêm hôm đó, buộc tất cả quần áo thành một chuỗi dây dài mình đã liều đu từ tầng 2 xuống và chạy một mạch. Cứ chạy mãi, chạy mãi mệt lả rồi sau đó có người cứu giúp và trở về được Việt Nam. Từ dạo đó, mình đã tự nhủ phải học cho được tiếng Trung Quốc”.
Công ty gia sư Easy-learn gồm những đội ngũ gia sư chất lượng cao bao gồm Gia sư sư phạm và Gia sư lý và gia sư tiếng trung Cam kết mang lại kết quả học tập hoàn hảo cho con em bạn Liên Hệ Mr Tú 0946.486.568 Mr Quỳnh 0902 898 383
Trần Thanh Hoa (SN 1984) sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo huyện Tân Kỳ (Nghệ An). Tuổi thơ Hoa không may mắn như những đứa trẻ khác trong làng. Bố bỏ nhà ra đi khi mẹ vừa mang thai đứa em thứ 4 mới 2 tháng, lúc ấy Hoa mới 5 tuổi. Bụng mang dạ chửa, mẹ Hoa một mình vừa chống chọi với nỗi đau lại âm thầm lặng lẽ nuôi mấy chị em ăn học. Là chị cả trong gia đình, lớn lên một chút Hoa đã phải đi làm thuê kiếm sống để nuôi mẹ, nuôi em. Ngày ấy, ai thuê gì Hoa cũng làm, miễn rằng mẹ và em đỡ khổ. Có những hôm đi lên rẫy làm mía về mà hai bàn tay Hoa sưng tấy.
Lo toan cho gia đình nhưng Hoa không lơ là việc học tập. Gạt nước mắt, Hoa bùi ngùi: “Năm 16 tuổi, trong một lần đến nhà một người hàng xóm chơi, rồi bị họ bỏ thuốc mê ngủ li bì. Ba ngày sau tỉnh dậy, mình hoa mắt khi nhìn đâu đâu cũng chữ Trung Quốc dán trên tường. Trong phòng, quần áo bày biện la liệt. Hoảng sợ, đau đớn khi biết mình bị lừa bán sang Trung Quốc, nghĩ đến mẹ lúc ấy, mình như chết lặng người. Rồi cái ý nghĩ cần phải sống, phải về được với mẹ thôi thúc mình. Đêm hôm đó, buộc tất cả quần áo thành một chuỗi dây dài mình đã liều đu từ tầng 2 xuống và chạy một mạch. Cứ chạy mãi, chạy mãi mệt lả rồi sau đó có người cứu giúp và trở về được Việt Nam. Từ dạo đó, mình đã tự nhủ phải học cho được tiếng Trung Quốc”.
Cuộc sống của Hoa bước sang một trang
mới khi cô thi đỗ trường Đại học Ngoại ngữ Hà Nội. Gánh nặng lại ngày
một đè lên đôi vai gầy của mẹ. Hàng ngày ngoài công việc học hành, Hoa
đi gia sư, làm tiếp thị, bán quần áo. Những dịp hè, bạn bè tranh thủ về
với gia đình thì Hoa một mình bon chen kiếm sống nuôi mình, nuôi em ăn
học. Là một cô gái có nước da trắng hồng, đôi mắt sắc sảo, lại giữ
nguyên những nét mộc mạc thôn quê, những năm tháng học ngoài Hà Nội, Hoa
đã lọt vào mắt xanh của một chàng trai Hà thành. Hào hoa, phong nhã,
lịch thiệp lại chín chắn, anh đã giúp Hoa rất nhiều trong công việc làm
thêm cũng như học hành. Tình yêu đầu đời đến với Hoa thật đẹp nhưng rồi
cũng nhanh vụt tắt bởi người đó quá từng trải trong tình trường, nhiều
lần lừa dối Hoa. Hơn thế nữa, mẹ ở nhà biết chuyện phản đối kịch liệt,
nên Hoa cũng chia tay với mối tình đầu.
Bản án tử hình
Vượt qua nỗi buồn về mối tình đầu bất thành, rồi năm 2005, Hoa tốt nghiệp đại học. Về quê, buồn bã về chuyện tình cảm, lại chưa xin được việc làm, Hoa cảm thấy tù túng và bế tắc. Nghe theo lời mẹ, Hoa chấp nhận lấy chồng, một người mà Hoa không hề yêu thương nhưng theo lời của mẹ “Anh ấy sẽ là chỗ dựa cho con, đem lại cho con một cuộc sống giàu sang, sung túc”. Chồng Hoa là một người đàn ông đã bỏ vợ, một mình nuôi cô con gái, nổi tiếng giàu có với những mối quan hệ rộng rãi. Không có tình yêu, Hoa như một cỗ máy vận hành theo một nội dung đã lập trình. Sống trong giàu sang mà không một ngày cảm thấy bình yên. Về làm vợ được gần 1 tháng Hoa mới biết chồng mình thường xuyên tiêm chích heroin và đau đớn khi nghe tin anh ta đã mắc phải căn bệnh thế kỷ HIV. Quyết định ly hôn nhưng không chạy thoát khỏi căn bệnh quái ác này, cầm trên tay kết quả xét nghiệm dương tính, người Hoa như chết lặng. Buông xuôi, chán nản, đã bao lần Hoa uống thuốc ngủ tự tử nhưng đều không thành. Khủng khiếp hơn, năm 2006 Hoa nhận tin mẹ mình rơi vào vòng tù tội vì buôn “hàng trắng”.
Hạnh phúc muộn màng
Chết không xong, bản năng sống trỗi dậy, lúc này Hoa thấy mình phải sống để lo cho 3 em ăn học. Xuống thành phố Vinh cô vùi đầu vào công việc: “Ban ngày tôi lao vào đi làm phiên dịch cho một công ty xuất khẩu gỗ, ban đêm lại tranh thủ đi gia sư, làm nhân viên bán cà phê, tham gia vào các hoạt động xã hội như gia nhập vào CLB Sông Lam Xanh của những người có H trên địa bàn thành phố Vinh, đồng đẳng viên của dự án phòng lây nhiễm HIV/AIDS...”. Rồi đến năm 2009, niềm vui đến với chị khi mẹ mãn hạn ra tù. Tích góp được một số vốn khi đi làm, Hoa mở một cửa hàng tại quê nhà cho bà buôn bán. Hoa lao vào công việc để quên đi những tháng ngày đau khổ, không dám mơ đến hạnh phúc dành cho riêng mình.
Hoa không ngờ, cuối cùng vẫn có người đàn ông chấp nhận và yêu thương mình. Người đàn ông đó là Nam, ở thành phố Vinh (Nghệ An), không phải là người bị nhiễm HIV. Nở một nụ cười, Hoa bộc bạch: “Mình và anh tình cờ quen nhau trong một quán cà phê do một người bạn giới thiệu vào năm 2007. Từ đó anh luôn quan tâm và chia sẻ với mình, đến đầu năm 2011 anh công khai dành hết tình cảm cho mình. Anh biết mình bị bệnh nhưng vẫn quyết tâm theo đuổi. Đã nhiều lần mình chạy trốn vì không muốn gieo bệnh tật và khổ đau cho anh nhưng rồi anh vẫn tìm đến với mình...”.
Bản án tử hình
Vượt qua nỗi buồn về mối tình đầu bất thành, rồi năm 2005, Hoa tốt nghiệp đại học. Về quê, buồn bã về chuyện tình cảm, lại chưa xin được việc làm, Hoa cảm thấy tù túng và bế tắc. Nghe theo lời mẹ, Hoa chấp nhận lấy chồng, một người mà Hoa không hề yêu thương nhưng theo lời của mẹ “Anh ấy sẽ là chỗ dựa cho con, đem lại cho con một cuộc sống giàu sang, sung túc”. Chồng Hoa là một người đàn ông đã bỏ vợ, một mình nuôi cô con gái, nổi tiếng giàu có với những mối quan hệ rộng rãi. Không có tình yêu, Hoa như một cỗ máy vận hành theo một nội dung đã lập trình. Sống trong giàu sang mà không một ngày cảm thấy bình yên. Về làm vợ được gần 1 tháng Hoa mới biết chồng mình thường xuyên tiêm chích heroin và đau đớn khi nghe tin anh ta đã mắc phải căn bệnh thế kỷ HIV. Quyết định ly hôn nhưng không chạy thoát khỏi căn bệnh quái ác này, cầm trên tay kết quả xét nghiệm dương tính, người Hoa như chết lặng. Buông xuôi, chán nản, đã bao lần Hoa uống thuốc ngủ tự tử nhưng đều không thành. Khủng khiếp hơn, năm 2006 Hoa nhận tin mẹ mình rơi vào vòng tù tội vì buôn “hàng trắng”.
Hạnh phúc muộn màng
Chết không xong, bản năng sống trỗi dậy, lúc này Hoa thấy mình phải sống để lo cho 3 em ăn học. Xuống thành phố Vinh cô vùi đầu vào công việc: “Ban ngày tôi lao vào đi làm phiên dịch cho một công ty xuất khẩu gỗ, ban đêm lại tranh thủ đi gia sư, làm nhân viên bán cà phê, tham gia vào các hoạt động xã hội như gia nhập vào CLB Sông Lam Xanh của những người có H trên địa bàn thành phố Vinh, đồng đẳng viên của dự án phòng lây nhiễm HIV/AIDS...”. Rồi đến năm 2009, niềm vui đến với chị khi mẹ mãn hạn ra tù. Tích góp được một số vốn khi đi làm, Hoa mở một cửa hàng tại quê nhà cho bà buôn bán. Hoa lao vào công việc để quên đi những tháng ngày đau khổ, không dám mơ đến hạnh phúc dành cho riêng mình.
Hoa không ngờ, cuối cùng vẫn có người đàn ông chấp nhận và yêu thương mình. Người đàn ông đó là Nam, ở thành phố Vinh (Nghệ An), không phải là người bị nhiễm HIV. Nở một nụ cười, Hoa bộc bạch: “Mình và anh tình cờ quen nhau trong một quán cà phê do một người bạn giới thiệu vào năm 2007. Từ đó anh luôn quan tâm và chia sẻ với mình, đến đầu năm 2011 anh công khai dành hết tình cảm cho mình. Anh biết mình bị bệnh nhưng vẫn quyết tâm theo đuổi. Đã nhiều lần mình chạy trốn vì không muốn gieo bệnh tật và khổ đau cho anh nhưng rồi anh vẫn tìm đến với mình...”.