Trong cuộc đời có nhiều điều con không thể quên, dù có lớn đến đâu, có
thành công đến đâu con cũng mãi giữ trong tim mình hình ảnh gia đình
thân thương và những tháng ngày tuổi thơ khó nhọc.
Con còn nhớ ngày xưa nhà mình
nghèo lắm, ba mẹ đã rất vất vả để lo cho bốn anh em con từng bữa cơm,
bữa cháo. Dù có cực khổ đến đâu chúng con cũng chưa từng phải chịu cảnh
thiếu ăn, thiếu mặc một ngày. Đối với con, ba mẹ là những tấm gương sáng
cho con noi theo, con đã tự hứa với lòng sẽ cố gắng học thật tốt để
không phụ lòng ba mẹ. Và con đã làm được điều ấy.
Con
không thể quên được hình ảnh ba còng lưng trên cái máy cưa giữa trưa
nắng để làm ra những chiếc bàn xinh xắn cho anh em con học bài.
Con
không thể quên hình ảnh mẹ với chiếc xe đạp cũ cùng hai sọt rau trên
các con phố dù mưa dầm dề hay nắng gắt gao để chạy ăn từng bữa.
Con
không thể quên hình ảnh ba chạy đôn, chạy đáo lo thuốc thang cho con
khi con mắc phải căn bệnh viêm hành tá tràng. Ba ngồi suốt đêm khi con
kêu đau bụng với mái đầu bạc trắng.
Con không thể quên giọt nước mắt hạnh phúc của mẹ khi con bắt đầu cắp sách tới trường, mẹ cười hiền nói: “Con của mẹ vào lớp Một rồi đấy”.
Con
không thể quên những ngày ba tất bật nhận thêm gỗ về đóng bàn ghế cho
khách, đến nỗi kiệt sức một tuần trời. Lúc ấy, con còn rất nhỏ, nhưng
trái tim mỏng manh của con luôn mong ước sau này lớn lên sẽ kiếm thật
nhiều tiền để đỡ đần ba mẹ.
Con không thể quên những lần mẹ đau khớp vì chạy chợ sớm nhưng khi con hỏi mẹ lại lắc đầu nói: “Mẹ có bị sao đâu”.
Con
không thể quên hình ảnh ba mẹ hạnh phúc đi khoe thành tích học tập của
con với mấy bác hàng xóm. Ba mẹ miên man kể về con cho mấy bác nghe với
niềm tự hào khôn xiết, lúc ấy con chỉ trách ba mẹ vì đi nói những chuyện
ấy mà đâu biết rằng con cái chính là niềm vui duy nhất của cha mẹ.
Con
không thể quên được tuổi thơ khó nhọc của mấy anh em. Trong khi bạn bè
cùng trang lứa đang tuổi ăn học, được chơi đùa sau những giờ tan học thì
anh em chúng con đã bước vào đời với những ấm nước bán rong và những rổ
chanh, rổ ớt. Hiểu được hoàn cảnh gia đình nên chúng con không quản
ngại vất vả để phụ giúp ba mẹ.
Con không thể
quên được hình ảnh anh trai xách ấm nước chạy quanh chợ chào mời bà con
uống đỡ khát. Một ấm nước khi ấy bán hết chỉ được ba ngàn nhưng phải
chen lấn, bị đánh giành khách rồi bị đổ hết ấm nước... mấy anh em chỉ ôm
nhau mà khóc...
Con không thể quên những buổi
chiều tan học con bê hai rổ chanh, ớt đi bán, rao khản cả giọng mà không
bán được đồng nào. Cũng có những ngày bán hết veo, con mừng vui khôn
xiết.
Con
không thể quên được ánh mắt buồn của hai em trai khi rổ rau của em còn
ế, là con trai nhưng em không hề ngại ngần khi chạy khắp chợ mời mọi
người mua hàng.
Con không thể quên được những
lần mấy anh em phấn khởi rủ nhau cùng về chung khi bán hết sạch hàng,
cũng không thể quên được những ngày thất thần đi về mà gánh hàng còn
nặng trĩu.
Con không thể quên những ngày lễ tết
chúng con phụ mẹ bán vàng hương trước cổng chùa để kiếm thêm tiền nộp
học phí. Bạn bè khi ấy nhìn tụi con với con mắt thương hại, nhưng tụi
con chẳng quan tâm.
Tuổi thơ của tụi con tuy vất vả nhưng chưa bao giờ tụi con cảm thấy xấu hổ vì phải buôn bán từ rất sớm...
Con
không thể quên ngày chia tay ba mẹ đi học xa nhà, con khóc rất nhiều vì
từ nay con sẽ phải tự lập một mình và điều quan trọng nữa là ba mẹ sẽ
phải vất vả hơn, sẽ phải làm nhiều hơn để kiếm tiền gửi cho con ăn học.
Con
không thể nào quên những lời dặn dò của mẹ, sự lo lắng quan tâm của ba
cũng như nỗi buồn của cả ba và mẹ khi đứa con gái duy nhất trong bốn đứa
con quyết định xa nhà.
Con không thể quên
những nụ cười mãn nguyện của ba khi con gửi giấy khen về. Con đã rất cố
gắng năm nào cũng dành lấy học bổng để bớt xin ba mẹ những khoản tiền
học phí.
Con không thể nào quên được những năm
tháng học xa nhà, con miệt mài với công việc gia sư và bưng bê cà phê
mà không có thời gian để dành cho việc giao lưu, kết bạn.
Con không thể ngừng khóc mỗi lần nghe ba mẹ gọi điện nhắc nhở: “Nhớ uống thuốc khi đau ốm con nhé”, “Bụng còn đau nhiều không con?” hay “Nhớ mặc áo ấm mỗi khi trời trở gió”...
Không thể ở bên ba mẹ, đỡ đần ba mẹ lúc ốm đau bệnh tật khiến lòng con
nặng trĩu... Con đã có những thành công bước đầu, ước nguyện của con
cũng đã dần được thực hiện nhưng không bao giờ con có thể quên được ngày
xưa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét